20/ Tập san thơ Hương Sen số 10 (Phần 1).

 

CÂU LẠC BỘ THƠ 28-7

 


HƯƠNG SEN


TẬP SAN LƯU HÀNH NỘI BỘ


SỐ 10


6 THÁNG ĐẦU NĂM 2008

 

Bồ Xuân Quý - Đặng Thanh Phương

Đình Tín - Đoàn Lâm

Hải Khánh - Hoa Sứ - Lâm Văn Hoàn

Mai Xuân Thưởng - Minh Hồng - Minh Khâm

Mỹ Huỳnh - Năm Dân - Ngọc Hoa

Nguyễn Văn Phi - Nguyễn Thị Thanh - Phan Liên Khê

Thuý Minh - Xuân Cảnh  - Xuân Phương


 

Biên tập: Mai Xuân Thưởng - Phan Liên Khê

 

 


BỒ XUÂN QUÝ

Bài ca sư đoàn của chúng tôi


Về đây, về đây, về đây

Sư đoàn của chúng ta vẫy gọi.

Mau về đây! Hỡi anh em đồng đội

Để hát lên vang dội những bài ca

Những bài ca trên đường hành quân

Vang lên những nẻo đường đất nước.


Từ miền Tây, miền Đông,

Trên rừng, dưới biển, trên những dòng sông

380, 330 với những chiến công vang dội.

Từ núi rừng Trường Sơn đến quê hương đồng nội,

Giặc hung tàn phải gục dưới chân ta

Để những con người, những chiến công và những bài ca

Đã luôn luôn trở thành bất tử.


Ôi chúng ta trải qua một thời oanh liệt

Giải phóng Miền Nam, thống nhất nước nhà,

Tổ quốc vinh quang bùng nở ngàn hoa.

Quân ta đi, quân ta đi

Dưới lá quân kì,

Dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng.

Các đồng chí ơi,

Đã qua rồi một thời đánh giặc,

Đã qua rồi một thời không quên được,

Kẻ mất người còn xúc động tâm tư.

Tụ họp hôm nay đâu phải bất ngờ

Tay bắt, mặt mừng muốn rơi nước mắt.

Ta yêu Đảng và muôn đời yêu Bác,

Ta lớn mạnh lên do công sức của Người.

Người là núi cao, là biển rộng sông dài,

Người là hiện thân của Việt Nam bất khuất.

Đường ta đi là con đường duy nhất,

Là áo ấm cơm no là hạnh phúc của nhân dân,

Là tiếng ầu ơ của bà mẹ bên sông

Sẽ không còn nữa nhịp cầu tre lắc lẻo.

Rất nhiều mái trường lợp toàn ngói đỏ

Vang tiếng trẻ thơ bập bẹ đánh vần,

Bao sinh viên tốt nghiệp ra trường

Đem tài năng dựng xây đất nước,

Những cụ già rưng rưng nước mắt

Nhìn con cháu sung sướng vui mừng.

Ôi! Cuộc đời đẹp hơn nhiều mong đợi

Bõ sức công mình chiến đấu gian lao.


Hãy hát lên đi! Như về nhà vậy

Một gia đình họp mặt thật đông vui.

Tay nắm chặt tay miệng nở nụ cưỡi

Rất sung sướng vì tình thương đồng đội.


Sư đoàn ơi! Lòng tôi vui biết mấy

Hội họp nhau đây bao ngày mong đợi

Lại có tên mình đóng góp với Sư.

Ôi! Đẹp biết bao nhiêu và hãnh diện biết bao nhiêu

Ngày truyền thống của hai sư đoàn hội ngộ.

 

 

 


Mẹ ơi!


Năm ngoái ta thăm mẹ

Thấy mẹ khỏe con vui,

Đinh ninh hai năm nữa

Mừng thọ mẹ chín mươi.


Tin vào như sét đánh,

Đau đớn quá mẹ ơi,

Sao mẹ đi quá vội

Để đời con chơi vơi!


Bao giờ thấy mẹ nữa,

Chỉ nhìn thấy ảnh thôi.

Mẹ bằng xương bằng thịt,

Chỉ còn nắm tro thôi.


Sinh con ra mẹ đau khổ,

Nuôi con còn khổ hơn.

Con chưa hề đến đáp,

Con ân hận cả đời.


Cúi đầu con lạy mẹ

Ngàn lạy chẳng thấm đâu.

Con xin mẹ tha tội

Tội con ném vạc dầu.


Mẹ chửi mắng con đi

Mẹ đánh đập con đi

Cho dù đau con chịu

Đừng giận con mà đi?


Mẹ ơi! Sao mẹ đi

Mà chẳng dặn dò gì,

Con càng thêm đau khổ

Vắng mặt giờ biệt ly?


Cha đi, mẹ cũng đi

Còn chúng con ở lại

Công sinh thành vĩ đại!

Cả đời con xin ghi!

 

 

 


ĐẶNG THANH PHƯƠNG

Mưa ngọc


Hạt ngọc đọng trong nhánh cỏ thơm

Tí tách bên hiên những chập chờn.

Thương ai mưa tưới vào đêm vắng

Đem cả trời thương ướp cỏ thơm.

 

 

 


Ngày giỗ mẹ


Cắm nén hương nhớ mẹ tình thâm

Trọn đời ru con lời nồng ấm.

Mẹ như dòng suối êm mát dịu

Thấm đời con nghĩa mẹ âm thầm.

Mẹ cho con lẽ sống đẹp tươi

Tình của mẹ tuổi chồng thêm tuổi

Khi lớn khôn con vào Đại học

Mẹ dạy con đạo đức tình người.

Nhưng mẹ ơi, dòng đời nghiệt ngã

Phận bèo mây dâu bể xót xa

Bài luận án trong ngày tốt nghiệp

Con thét gào hồn mẹ bay xa.

Hai mấy năm giỗ mẹ không nhà,

Chén cơm lạnh bàn thờ quán xá

Quyện khói hương giọt buồn lã chã,

Tiếng chuông ngân sám hối vọng xa.

Con bất hiếu ngàn lần vạn tội,

Trọn kiếp này trả cũng không rồi.

Cầu nguyện cho phiền não mau trôi

Câu hiếu đạo đời đời soi lối.

 

 

 


Nhắn gió


Người như bóng nhạn khuất xa

Bàng hoàng ngơ ngác mình ta giữa trời.

Xin cho ta nhắn, gió ơi

Rằng ta chỉ có một lời thủy chung.

 

 

 


Tình anh còn đó


Đốt nén hương trầm cắm nơi đầu gió,

Trời rưng rưng hoa cỏ đọng ưu tư

Tưởng anh về lần gặp ở chiến khu,

Anh ngã xuống đất trời Nam thắm đỏ.

Anh đã đi nhưng tình anh còn đó,

Hồn quê hương mãi mãi nhớ ơn anh.

Bao chiến công khắc bia mộ cỏ xanh,

Đâu nói hết đời anh đành mất mát.

 

 

 

 

 

ĐÌNH TÍN

Lễ hội mùa xuân


Tiết trời đẹp nhất mùa xuân

Trời trong, gió dịu yến oanh rộn ràng.

Hoa dzơn, hoa huệ, hoa lan...

Hoa nào cũng đẹp đoan trang ngọc ngà.


Thanh minh lễ hội ông bà,

Càn khôn bát quái định đà từ lâu.

Lễ trời đạo hiếu hàng đầu,

Dân ta nhớ tổ công sâu ngàn vàng.


Mồng mười lễ hội vẻ vang,

Nhớ công dựng nước Vua Hùng Tổ tiên.

Tiết xuân trẩy hội chùa chiền

Hội làng, hội xã gắn liền dân gian.


Chùa Dâu, chùa Đậu, chùa Giàng...

Cồng chiêng trống giục rộn ràng mọi nơi.

Chùa Hương non nước tuyệt vời,

Đường đi thủy bộ rạng ngời mây bay.


Lối đi suối chảy, hoa cài,

Bước đi bậc đá dặm dài thênh thang.

Tiết xuân trẩy hội huy hoàng

Mùa xuân thắng cảnh đẹp tràn núi sông!

 

 

 

 

Nhớ ngày Giỗ Tổ


Việt Nam Quốc Tổ Hùng Vương,

Nhớ ngày Giỗ Tổ muôn phương tụ về.

Mùng mười, nghĩa cả tình quê,

Tháng ba, ngày ấy đề huề thập phương,

Về đây, gốc tích tỏ tường

Đến đình Quốc Tổ dâng hương kính Người.

Nào là viễn khách thăm chơi,

Nào là quốc khách được mời dâng hương.

Quả hoa lễ lộc luân thường

Đưa lên Nghĩa Lĩnh núi vườn xum xuê.

Đình Trung, Đình Thượng có đề

Đình Tiền được dẫn đến lề dâng hương.

Chúng ta con cháu Hùng Vương,

Dòng dõi Âu Lạc mối rường quốc gia.

Bác Hồ đã dạy dân ta

Vua Hùng dựng nước, chúng ta giữ tròn.

Lời vàng Bác dặn sắt son,

Đời đời giữ trọn cháu con Vua Hùng.

Ngày nay đất nước trùng phùng,

Bắc Nam liền dải ung dung vẹn toàn.

 

 

 

 

ĐOÀN LÂM

Bác Hồ cũng là Tiên


Một con người như muôn vạn con người

Sao có tấm lòng độ lượng bao la.

Đi tìm Phật, mơ Tiên đâu cho cách trở,

Bác Hồ của chúng ta cũng là Phật, là Tiên.

 

 

 


Một tấm lòng


Bao mảnh đời đau thương mất mát

Về đây bên nhau chung một ngôi nhà.

Từ thiện Thiện Duyên1 vòng tay dang rộng

Một tấm lòng, hơn vạn tấm lòng.


Em không cha, cháu vừa mất mẹ,

Bé bỏ bên đường từ lúc mới sinh,

Những nạn nhân của điôxin, chất độc,

Tất cả được cưu mang chăm sóc, ân cần.


Bao cụ bà, không nơi nương tựa,

Kia ông cụ cơ nhỡ, cô đơn,

Nào bé tật nguyền, mù lòa, câm điếc

Được sống chung trong mái ấm tình thương.


Đây Thiện Duyên, tấm lòng nhân ái

Đây Thiện Duyên, một tấm lòng vàng

Một tiên ông, vị bồ tát hóa thân

Ngay bên ta, có đâu xa cách!

1 Cơ sở từ thiện Thiện Duyên do tư nhân lập ra, nuôi dạy gần 100 cháu, các cụ già neo đơn, cơ nhỡ tại Phú Hòa Đông, Củ Chi, Thành phố Hồ Chí Minh.

 

 

 


Mùa xuân năm ấy


Ôm súng, hành quân về thành phố

Giải phóng Sài Gòn, lệnh Tổng tiến công,

Ba mươi ba năm kể từ xuân ấy

Và lúc nào cũng ở trong tôi.

 

 

 


Nóc nhà thế giới


Chô-lô-lung-ma, nóc nhà thế giới,

Cờ đỏ sao vàng phất phới tung bay.

Tự hào thay những chàng trai đất Việt

Mang vinh quang về cho Tổ quốc hôm nay.

 

 

 


Về thăm mẹ


Ai sẽ gắn bông hồng cho tôi trước ngực

Hơn lục tuần vẫn tôn mẹ để về thăm.

Con ở Phương Nam, mẹ ngoài Xứ Bắc

Vượt trùng mây về thăm mẹ quê nhà.


Mẹ ngồi lưng cong, hàm răng lập cập

Con ngắm nhìn mà nhìn mãi không thôi.

Mẹ thì thầm tiếng to tiếng nhỏ

Dặn dò con như cái thuở học trò.


Con biết lòng mẹ vui mừng phấn khởi

Ăn chẳng muốn ăn, nói chẳng nên lời.

Mẹ cứ thích ngồi bên con để nghe con kể

Và hỏi thăm cháu con, công việc gia đình.


Đã chín mươi lá vàng rơi, còn gì nữa

Da nhăn nheo, chân chậm, mắt mờ.

Mẹ dặn dò: chỉ thăm mẹ vài hôm cũng được,

Phải về nhà mà trông cháu, coi con.


Ôi lòng mẹ bao la biển cả

Cả một đời những cháu, cùng con,

Riêng mẹ chẳng cần cho mình chi cả

Thời con gái kiệm cần, về già lại giản đơn.


Tôi có linh cảm lần này về thăm mẹ

Có điều gì mà chẳng dám nói ra.

Chỉ ước ao sẽ còn nhiều lần về thăm mẹ

Được ngồi bên mẹ hiền, mẹ kể chuyện ngày xưa.

 

 

 


Về thăm quê nội


Bồng bềnh, rẽ sóng, ôm mây,

Sáng Tân Sơn Nhất, buổi trưa Nội Bài.

Sài Gòn – Hà Nội thân thương

Tuy xa, xa lắm, nhưng gần gần ghê.

 

 

 


HẢI KHÁNH

Hòn Thơm quyến rũ


Những nghe huyền thoại Hòn Thơm

Kề bên Phú Quốc nẻo đường Phương Nam.

Lưng trời sáo lượn lang thang,

Bóng dừa sóng cát mênh mang gió lồng.


Lặng lờ soi biếc nước trong,

San hô, cá lượn bềnh bồng sắc hoa.

Bốn phương biển thắm biếc xa

Lung linh huyền ảo bao la bến bờ.


Hòn Thơm quyến rũ bao giờ

Kết hoa hoang đảo xanh bờ Móng Tay1

Hòn Dung, Me Dút mây bay

Thần tiên ẩn hiện sắc đầy lộng khơi.


Người xưa thầm nhắc bao đời

Mênh mông biển đảo đất trời thành quê.

Vua Hùng, Vua Lý, Trần, Lê...

Miếu thành, xóm ấp lũy tre cơ đồ...


Sáng ngần thế hệ Bác Hồ

Nước non hoa gấm cõi bờ vinh quang

Mỗi hòn biển đảo giang san

Ngàn năm nước Việt vẻ vang anh hùng.

1Hòn Móng Tay

 

 

 


Ngàn năm văn hiến


“Dân ta phải biết sử ta

Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam”.1

Mẹ ru chữ ngọc sử vàng

Giống dòng Bách Việt rỡ ràng xưa nay.


Biết bao tuấn kiệt anh tài

Mở mang bờ cõi trong ngoài vững yên.

Ầu ơ ru suốt mọi miền,

Sóc Sơn, Núi Đọi, Điện Biên, Sông Hồng...


Ru lòng nhớ bến Nhà Rồng

Núi Nùng, Hồng Lĩnh, Cửu Long, Sài Gòn...

Mẹ ru trăng khuyết, trăng tròn

Mấy phen giặc đến ôm đòn thua đau.


Những lời Bác dạy thành câu

Ngàn năm văn hiến, đẹp giàu quang vinh.

Bờ tre, bến cũ, mái đình...

Chùa son, xóm ấp, ân tình sắt son.


Mẹ ru sáng mãi tâm hồn,

Trường Sơn, biển đảo nước non Lạc Hồng

Ru vần trung hiếu thủy chung,

Nghe hồn đất nước anh hùng trường ca.

1Thơ Bác Hồ

 

 

 


Niềm vui lao động


Trăng soi nỗi nhớ tháng năm,

Tiếng đàn thánh thót vọng thầm nhớ nhau.

Niềm vui lao động tự hào,

Khắp cùng nhân thế năm châu rạng ngời.


Tháng năm ngày một người ơi,

Ơn người lao động mồ hôi nhọc nhằn.

Trang đời hạnh phúc giăng giăng,

Công trình phúc lợi ngàn năm lưu truyền.


Phồn vinh nghệ thuật thần tiên,

Cho đời tuyệt diệu thánh hiền dạy xưa.

Trải bao dãi nắng dầm mưa,

Vượt bao ghềnh thác say sưa yêu nghề.


Đã mang nặng nghiệp câu thề,

Vì dân vì nước chẳng nề bão dông.

Ân tình muôn thuở cha ông

Truyền lưu nghề nghiệp cộng đồng cần lao.


Tháng năm ngày một tự hào,

Công nông trí thức sáng sao hào hùng

Niềm vui lao động khắp cùng,

Tôn vinh muôn thuở ghi công sử vàng.

 

 

 


Tôn vinh phụ nữ


Tháng ba ngày tám khắp nơi

Tôn vinh phụ nữ tỏa ngời vinh quang.

Tuyên ngôn cộng sản chương vàng

Đổi đời làm chủ vẻ vang sáng ngần.


Cần lao phụ nữ xa gần

Thoát xiềng nô lệ, vẹn phần tự do.

Xây nền bình đẳng ấm no,

Chung tay sức mạnh giương cờ tiến lên.

Nêu cao nam nữ bình quyền

Khắp trong thế giới rạng tên anh hùng.


Mấy thời đuổi giặc lập công

Biết bao phụ nữ kiên trung vững vàng.

Sáng danh phụ nữ Việt Nam

Ngời trang sử thắm vẻ vang Lạc Hồng.


Chặng đường đổi mới thành công

Hai mươi năm lẻ phượng rồng bay cao.

Ôn truyền thống rất tự hào

Luôn ra sức mới nêu cao chí hồng.


Chung tay tô điểm non sông

Gấm hoa giàu đẹp sánh cùng năm châu.

Noi gương đạo đức Bác trao

Làm theo lời Bác muôn sao anh hùng.

 

 

 


Về thăm quê Bác


Con từ đất Quảng về thăm

Mang theo nỗi nhớ trăng rằm lưu phương.

Tháng năm thổn thức vấn vương,

Nhớ ao sen thắm, khoảnh vườn rau dưa.


Nghe bồ câu gáy sớm trưa,

Nam Đàn ấm lạnh, nắng mưa bốn mùa.

Gian nhà lá ẩm gió lùa,

Mái hiên trĩu lệch rêu tua bạc màu.


Trăng soi xiên bóng trầu cau,

Qua rồi những nỗi khổ đau thuở nào.

Cho con mơ ước ngọt ngào,

Nhịp nhàng theo những chuyến tàu Bắc Nam.


Về thăm quê Bác Nam Đàn,

Làng Sen tha thướt dịu dàng hương sen.

Góc nhà cái võng sờn triên,

Trên bàn cái bút, cái nghiên vẹn lành.


Còn kia khung dệt xinh xinh,

Vật thiêng chứng tích ấm tình dấu xưa.

Rưng rưng giọt lệ Bác ơi

Bác đi để lại cho đời giang san.


Tự do độc lập vẻ vang,

Non sông giàu mạnh huy hoàng gấm hoa.

Người là vị thánh tài ba,

Ơn Người muôn thuở bao la đất trời.

 

 

 


HOA SỨ

Gởi anh bộ đội


Nhìn sương trắng giăng giăng trên đồi núi,

Vầng mây trôi lã chã khắp ngoại ô,

Tiếng thông reo vang vọng ở trên đồi,

Tôi nơi này nghe con tim lạnh buốt.

Chợt nhớ thương về anh bộ đội

Lập chiến công anh dũng sa trường

Giành độc lập quê hương Tổ quốc

Đem thắng lợi vẻ vang cho đất nước.

Chiến công anh còn vang trên vai đó

Hẹn ngày về đếm lại nỗi nhớ thương.

Em gái ơi! Anh vác súng lên đường

Điều cần nhất là yêu thương Tổ quốc

Nghĩa vụ anh hy sinh cho đất nước,

Hứa với anh làm em gái hậu phương.

Anh quyết tâm chiến đấu kiên cường

Ngày sum họp thiệp hồng, ghi hai họ.

 

 

 

 

LÂM VĂN HOÀN

Bến quê


Người xưa Thơ Bến My Lăng,

Ta nay thơ bến đò ngang quê nhà.

Biết bao hoài niệm trôi qua,

Bến chiều vẫn đợi người xa lâu ngày.


Bâng khuâng bến nước chiều nay,

Ung dung lỡ chuyến mà say với lòng.

Gặp người tri ngộ bên sông,

Ngỡ chàng lữ khách tang bồng chí trai.


Đò xưa, ông lái chờ người

Trang thơ đọc giở mỉm cười trong thơ.

Đò nay, nặng mái chèo thơ,

Trong veo làn nước lững lờ dòng Lam.


Mặc ai vội vã bước lên,

Chân ta dường muốn giữ yên mái chèo.

Đò ơi đừng vội qua mau,

Cho ta thỏa ngắm thân yêu quê mình.


“Cho hay là thói hữu tình

Đố ai dứt mối tơ mành cho xong!”1

Trăm ngàn ý nghĩ bao lung

Những hồn xa xứ như chung nỗi  niềm.

1 Truyện Kiều – Nguyễn Du

 

My Lăng bến cũ trôi thuyền

Khiến chàng lữ khách kiếm tìm ngẩn ngơ.

Cánh buồm chiều đã buông xa,

Cánh chim, thôi đã về xa rừng chiều.


Ta về ngập giữa thân yêu,

Tắm trong làn nước bóng chiều thướt tha.

Mát lành suối tóc Hằng Nga,

Ngọt thơm hương bưởi quấn xòa ấp e.


My Lăng ai đến ai về

Bến quê ta đón mình về với ta.

Mặc chàng lữ khách vời xa

Tình ai ấp ủ riêng ta mặn nồng.


Bao năm mặn muối cay gừng

Cuộc đời chìm nổi, nỗi lòng vẫn say.

Men tình ngấm đến ngất ngây

Bến quê vẫn bến quê này ta yêu.

 

 

 


Mãi thơ


Buổi người yêu thơ về ẩn dật

Hờ hững tình thơ phảng phất buồn.

Khán đài vơi cạn lời ngâm diễn,

Mục thơ trang báo hiếm hoi hơn?


Giữa thời ánh điện nhạt vầng trăng,

Tiện nghi quên gió nội hương đồng,

Khách bình thơ đã đành xa vắng

Ngổn ngang mong đợi, chát đắng lòng.


Đã qua rồi sao nỗi đam mê

Trang thơ bên gối, tiếng thơ khuya.

Trăng treo đầu súng, thơ ra trận

Góc sân nhà, tiếng dế bờ tre.


Thơ tự ngàn xưa vạch sơn hà,

Tuyên ngôn hùng tráng: bờ cõi ta!

Thơ truyền sức mạnh ngàn binh mã

Thơ reo chiến thắng khúc hoan ca.


Thơ trải nỗi lòng Người Chinh phụ

Thơ kêu ai oán nỗi trái ngang.

Thơ yêu đằm thắm tình đôi lứa,

Thơ cười ý nhị nỗi nhân gian.


Thơ là biểu tượng tính nhân văn,

Nhựa sống vĩnh hằng đấng thi nhân.

Cảm nhận dẫu muôn ngàn cốt cách

Nghĩa đời trong ngàn ý thơ ngân.


Sống mãi với đời cổ nhân xưa,

Sáng mãi ngàn đời áng văn thơ.

Phong cảnh thiên nhiên như thêu dệt,

Giang sơn cẩm tú đẹp như mơ.


Mãi mãi cuộc đời, mãi mãi Thơ

Dẫu đời phiêu dạt với gió mưa.

Mãi mãi thơ sống trong tiềm thức

Tầm cao trí tuệ, mãi vinh Thơ!

 

 

 


Sông cái Trà Lân


Thuở xa xưa nghe tiếng thượng nguồn

Miền xa ngái khi nào lên được

Những Trà Lân, Con Cuông, Dừa, Lạt...

Chỉ nghe là miền ngược hoang vu.


Hôm nay trên con đường Bác Hồ

Đưa ta lên tận cùng miền ngược.

Ngàn dặm xưa thu ngắn thành gang tấc,

Khoảnh khắc lòng người gần lại cả trăm năm.


Chiều nay ngắm sông cái Trà Lân,

Những mõm đá lô nhô như răng sấu,

Dòng nước bạc ùa qua từng khe hở

Tung bọt đùa với ghềnh đá leo cheo.


Ẩn sâu dưới làn nước dữ đá ghềnh,

Những giống cá lạ lùng miền sơn cước

Làm say đắm những chàng thực khách

Hương thượng nguồn đâu kém vị đam mê.


Ta mải dõi theo những bọt nước trắng kia,

Sẽ còn phải vượt bao ghềnh thác

Để trở nên êm ả hiền hòa

Một dòng Lam thơ mộng giọng đò đưa.


Ta muốn hòa vào dòng nước trôi xa

Thử sức mình cuốn vào ghềnh thác

Theo dòng sông chảy mãi về xuôi

Được qua những địa danh xa ngái bao đời.


Để biết “Nước sông Lam răng là trong là đục”

Và “Cuộc đời răng là nhục là vinh”,

Biết vượt qua muôn thác ngàn ghềnh

Nước non là nghĩa là tình thủy chung.


Ta tìm kiếm hoài ý nghĩa một dòng sông

Mang phù sa ngàn đời không mỏi

Bồi đắp nên những bến bờ, làng bãi,

Nuôi lớn bao nhiêu thế hệ con người.


Lịch sử mãi ghi chiến tích chói ngời,

Miền Trà Lân trúc chẻ tro bay.

Chọn binh hùng hãy vào Xứ Nghệ

Một Ức Trai sáng mãi Sao Khuê.


Đang hình thành một đô thị tương lai

Tương xứng cùng địa danh lịch sữ,

Ghi dấu tích hào hùng quá khứ

Cho cháu con mãi mãi muôn đời.


Dọc triền sông biết bao khúc lở bồi

Cuộc sống vẫn theo thời gian bền chảy,

Vẫn ngọt ngào điệu đò đưa, câu ví

Vẫn ngàn đời Xứ Nghệ, sông Lam.

 

 

 


Trước tượng Trần Hưng Đạo


Phát tích từ đây: Phủ Thiên Trường

Ba lần đại thắng giặc Nguyên Mông.

Sừng sững tượng người nhìn non nước

Đức Thánh Trần, Hưng Đạo Đại Vương.

 

 

 


Viếng cụ Tú Xương


Ngày xuân về thăm viếng Thành Nam

Vị Xuyên xanh mát mộ Người nằm.

Kìa ai chín suối Xương không nát

Tiếng Thơ còn vọng đến ngàn năm.

 

 

 


Viếng đền thờ Nguyễn Trãi


Ngũ nhạc linh từ, đỉnh Côn Sơn,

Cheo leo dốc núi, giữa mây ngàn.

Vương triều tế lễ cầu trời đất,

Xã tắc bền, quốc thái, dân an.


Đền thờ Nguyễn Trãi giữa am mây

Lệ Chi Viên xưa ở đâu đây.

Oan án đau lòng ngàn thế hệ

Gương xưa khắc khoải vạn kiếp này?


Dẫu biết mai này khó yên thân

Bởi phường xiểm nịnh, lũ gian thần,

Mai danh ẩn tích, cờ tiêu khiển

Hòa cùng cây cỏ đỉnh phong vân.


“Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân

Quân điếu phạt trước lo trừ bạo”1

Lời bất hủ, ngàn đời con cháu

Lấy rèn mình trả nghĩa non sông.


Thắp nén nhang kính viếng hương hồn

Sáng mãi ngàn đời một Vĩ nhân.

Con cháu muôn phương về tụ hội

Bên Ông, thành kính giữa non ngàn.

1Bình Ngô đại cáo – Nguyễn Trãi

 

 

 


MAI XUÂN THƯỞNG

Công nhân giai cấp tiền phong!


Bàn tay khối óc tạo nên

Đài hoa thắng lợi, móng nền tương lai.

Lịch sử phát triển nhân loài

Lao động xây đắp tượng đài vinh quang.


Việt Nam đất nước sang trang,

Đảng ta, giai cấp tiên phong dẫn đường.

Quá khứ oanh liệt phi thường,

Bước sang trang mới tiếp chương sử hồng.


Công nhân giai cấp tiền phong

Siết chặt đội ngũ dốc lòng tiến xa.

Công nghiệp hiện đại nước nhà

Hội nhập thế giới bước ra vững vàng.


Kỹ năng công nghệ nhịp nhàng

Kiến thức bản lĩnh ngày càng nâng cao.

Công đoàn, tổ ấm tâm giao

Nòng cốt Mặt trận, dạt dào liên minh.


Kiên định chủ nghĩa Mác – Lênin,

Hồ Chí Minh tư tưởng móng nền vinh quang.

Non sông gấm vóc sang trang

Công nhân giai cấp vững vàng tiền phong!

 

 

 


Thăm lại Trường Sơn


Trường Sơn ngày ấy ta vào,

Trùng trùng lực lượng ào ào quân đi.

Đông – Tây, xẻ dọc diệu kỳ

Hàng vạn cây số, sức người dọc ngang.


Bộ binh, xe pháo ngập tràn,

Thông tin, nhiên liệu an toàn hành quân.

Nhớ thời khởi thủy gian truân

Gùi thồ, luồn lách dò từng bước xưa.


“Trường Sơn, Đông nắng Tây mưa

Ai chưa đến đó như chưa rõ mình”1

Con đường huyền thoại vươn mình

Làm nên lịch sử quang vinh đời đời.


Hôm nay thăm lại Trường Sơn

Con đường huyền thoại da trơn thịt liền.

Chập chùng đồi núi triền miên,

Khe sâu, dốc hiểm mây viền non xanh.


Xe bon xuôi ngược du hành

Bồng bềnh trên đỉnh Trường Sơn, Cổng Trời.

Đak Tô, Tân Cảnh, Ngọc Hồi,

P’rao, A lưới một thời sắt son.


Khe Sanh, Dốc Miếu, Tà Cơn

Ngã ba Đồng Lộc – mười cô anh hùng.

Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn

Dâng hương cung kính công ơn ngút ngàn.


Bác ơi, ơn Bác vô vàn

Về thăm quê Bác muôn vàn kính thương.

Trường Sơn huyền thoại dặm trường

Dạt dào ký ức con đường vinh quang!

1Thơ Tố Hữu

 

 

 


Vọng mãi hùng ca!


Tháng Tư bảy lăm ngày ba mươi.

Reo vui toàn thắng dậy đất trời.

Hoàn thành độc lập và thống nhất

Sử sách ngàn năm mãi sáng ngời.


Cứu vớt non sông Tổ quốc ta

80 năm nô lệ gót Lang Sa,

Tháng Tám bốn lăm Tổng khởi nghĩa

Giặc Pháp tham tàn tiếp can qua.


Khí phách anh hùng dân tộc ta

30 năm kháng chiến mãi xông pha.

Điện Biên chấn động tiêu giặc Pháp

Mỹ cút ngụy nhào – khải hoàn ca.


33 năm, vọng mãi hùng ca

Phấn chấn lòng dân, đẹp mọi nhà.

Đất nước thanh bình và hội nhập

Dân giàu, nước mạnh bước vươn xa.

 

 

CÁC ĐƠN VỊ LIÊN KẾT

may rang ca phe ca phe sach ca phe nguyen chat may photocopy thue may photocopy